TỰ TÌNH ĐÊM ĐÔNG

 TỰ TÌNH ĐÊM ĐÔNG 

(Thơ Tự Do)  


Đêm hôm ấy đầu mùa Đông tuyết đổ 

Nàng đến bên ta... thố lộ thành lời 

Phút giây đau khổ nhất của cuộc đời. 

Trên giường bệnh, ta nhìn qua cửa sổ


Ta đếm từng bông, từng bông vô số 

Tuyết vẫn rơi như bổ vào tim ta 

Đau da diết như gai hồng chạm qua 

Cũng là hương vị ngọt ngào vương vấn 


Đôi mắt ngấn lệ... ân cần trìu mến  

Như ngọn nến trong đêm giữa biển khơi 

Tim ta ngừng đập... để nhủ từng lời 

Nhỏ nhẹ, ấm áp bên tai... mà đến 


Gió rít dài cứ bện từng nhịp đập 

Bão lòng ập đến như bông tuyết kia 

Xoay tròn trong vòng âu yếm chẳng lìa 

Rồi Trăng lên có cả màu hoa nắng...


Em thấy không, ngoài kia bông tuyết trắng(?) 

Giữa bầu trời băng giá lúng liếng bay

Như ngọn lửa tình phủ kín tim này 

Những đêm dài trên giường bệnh ấp ủ... 


Lời thì thầm ru ngủ trong lạnh buốt 

Mối tình trong suốt thắm giữa ngàn hoa 

Em là bông tuyết đêm Đông nõn nà  

Là nụ hồng đời anh giữa... băng giá.  


Hamburrg, 02/22 

Thơ: Tg. Tai Huynh Huu 

Diễn ngâm: Ns. Hồng Hồng 


Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen

EM BIẾT HAY KHÔNG ?

EM BIẾT HAY KHÔNG ?  Sắp hết rồi cái lạnh của tháng tư  Em yêu ơi! Cứ dại khờ vậy nhé  Anh muốn mãi được gần bên gọi khẽ  Yêu em nhiều... cô...